Archive for January, 2014

Đấu tranh không phải là ‘van xin’

Đấu tranh không phải là ‘van xin’
Trần Văn Minh
Miền Nam Việt Nam bị rơi vào ách cai trị của cộng sản đã 39 năm, và nếu tính thêm miền Bắc từ năm 1954 thì chủ nghĩa cộng sản đã ngự trị trên giải đất hình chữ S tổng cộng đã 60 năm. 60 năm dài dẵng nằm dưới sự cai trị của một chủ nghĩa không tưởng bởi một nhóm người giáo điều và tàn độc, đã vắt kiệt mọi tài nguyên đất nước cũng như tiềm năng dân tộc. Không người Việt Nam nào còn chút lương tri và lòng yêu nước không cảm thấy tức giận với đám người cộng sản này, và mong muốn cái bóng ma cộng sản mau cút hẳn khỏi giải đất Việt Nam thân yêu.
Nhưng phải làm gì để đánh đuổi chủ nghĩa độc tài cộng sản ra khỏi Việt Nam?
‘Van xin’ ư?
Hai chữ ‘van xin’ nghe có vẻ nhục nhã nhưng thật mỉa mai, đã có không ít người ưa thích. Trong công cuộc đấu tranh chống cộng sản, ‘van xin’ vẫn xuất hiện, ngay cả ở vào những thời khắc mà sự đàn áp người dân của nhà cầm quyền CSVN trở nên thô bạo hơn bao giờ hết như hiện nay. Tuy nhiên tinh thần ‘van xin’ trong đấu tranh được che dấu dưới các vỏ bọc cao thượng như ôn hòa, bất bạo động, yêu chuộng hòa bình, tránh đổ máu… Thử điểm qua một vài hình thái ‘van xin’ tiêu biểu.

Continue reading

CSVN tham gia Hội đồng Nhân quyền LHQ chỉ là diễn trò

CSVN tham gia Hội đồng Nhân quyền LHQ chỉ là diễn trò
Trần Văn Minh
Nhớ lại từ thời CSVN bắt đầu ‘mở cửa’ để giao thương với thế giới, kêu gọi thế giới đầu tư vào Việt Nam và tìm mọi cách bang giao với Hoa Kỳ cũng như gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới WTO, nhiều người lập luận rằng, khi CSVN tiếp xúc với thế giới tự do thì tất nhiên phải tuân theo quy luật của thế giới tự do như phải áp dụng các nguyên tắc tư pháp của các nước dân chủ vào luật pháp Việt Nam hay các nguyên tắc kinh tế thương mại tự do, v.v…, thì không nhiều thì ít, chế độ cộng sản sẽ phải tự thay đổi và cuối cùng phải sụp đổ, tương tự như hiện tượng những tảng đá khổng lồ bị nứt đôi trong thiên nhiên: Ban đầu do một lý do nào đó chẳng hạn như khí hậu nóng lạnh bất thường, tảng đá bị một vết nứt nhỏ, rồi sau đó mùa đông đến với những cơn mưa, nước mưa chảy vào vết nứt và cơn lạnh sau đó làm cho nước trong kẽ nứt đông lại thành đá và nở ra nông vết nứt lớn hơn. Hiện tượng này cứ lặp lại nhiều lần sẽ làm cho vết nứt ngày càng lớn cho tới khi tảng đá khổng lổ bị bể làm đôi. Tiến trình này được người cộng sản gọi là diễn tiến hòa bình, và họ rất sợ!
Sợ, nhưng tại sao phải chấp nhận cuộc chơi khi CSVN biết rằng kết cuộc cho họ cũng sẽ là ngõ cụt? Lý do dễ hiểu là chủ thuyết cộng sản đã không ứng dụng được, nếu cứ bám lấy nó cũng chết, mà có thể còn chết sớm hơn; vì thế, chấp nhận cuộc chơi với thế giới tự do thì may ra có thể còn tìm ra đường sống. Con đường này là con đường mà CSVN gọi là ‘định hướng xã hội chủ nghĩa’. Tuy chuyện đi theo con đường hội nhập với thế giới tự do đặt họ vào vị thế bất ổn và phải cảnh giác thường xuyên đề phòng ‘thế lực thù địch’ nhưng thực tế cho thấy, tới ngày nay, đảng CSVN vẫn chưa mấy bị thiệt hại về vấn đề quyền lực và trên thực tế, vẫn chưa có đảng phái hay thế lực nào có đủ tầm cỡ cạnh tranh với họ.

Continue reading